Bầu trời chẳng có gì mấy.
Bầu trời chỉ có mặt trời, mặt trăng và các vì sao.
Có những đám mây màu trắng, những đám mây màu đen.
[Rối]
Bầu trời ngày em còn nhỏ, nhỏ xíu.
Mẹ vẫn thường đạp xe chở em đi chơi.
Xe đạp lọc cọc.
Em ngồi sau mẹ, lọt thỏm trong chiếc ghế sắt.
Chiếc ghế sắt có đệm này, có tựa lưng này, êm ái lắm.
Mẹ đưa em đi qua biết bao những con phố rộng lớn, những con phố rợp bóng cây xanh.
Bầu trời ngày xưa thật rộng lớn.
Em ngồi sau mẹ, lần nào cũng vậy, toàn ngủ gật.
Ngủ gật rồi còn rơi dép nữa.
Có lần thì mất cả đôi.
Có lần thì thò chân vào nan hoa, máu chảy toe toét.
Thế nên mẹ rất sợ em ngủ gật.
Mẹ đi đường vừa đi vừa hỏi chuyện em. Có khi còn kêu em tập hát.
Có khi còn mua kem cho em ăn.
Kem đậu xanh mát lạnh. Em vừa mút kem vừa gà gật.
Rồi mẹ mua bóng bay, buộc ở thành ghế cho em.
Em thích bóng bay lắm.
Thế nên mẹ mua bóng bay, để em chơi, để em không ngủ gật.
Nhưng mà mắt em vẫn díp lại.
Em gật cả vào thành ghế.
Trái bóng đứt dây, bay vút lên bầu trời.
Em giật mình choàng dậy.
Trố mắt nhìn theo trái bóng bay, vươn hai tay cố với cố níu..
Tiếc nuối lắm lắm. Buồn bã lắm.
Bầu trời hôm ấy, cao thật cao, xa thật xa
Lớn hơn một chút, bầu trời của em có những cơn giông.
Những cơn giông có sấm này, có chớp này.
Em sợ sấm chớp lắm. Cứ như là có người đang giận dữ quát mắng ấy.
Có cả người khóc nữa. Nên mưa mới ào ào như vậy.
Mà mưa thì hay mất điện nữa chứ. Sợ thật đấy.
Em co rúm người, nhảy tót lên giường, trùm chăn kín mít.
Ông ngoai vẫn kể em nghe rằng, khi một người được sinh ra, là trên bầu trời kia mất đi một vì sao. Vì sao ấy sẽ xuống trái đất, sẽ đi dạo khắp thế gian, sẽ làm cho thế giới tươi đẹp hơn, tươi đẹp như bầu trời mùa hạ lấp lánh ánh sao. Mỗi con người đều là một ngôi sao.
Còn khi một người mất đi, là trên bầu trời lại xuất hiện thêm một vì sao. Một vì sao lấp lánh - giữa muôn ngàn vì sao lấp lánh... Em - ngôi sao nhỏ của ông: sáng chói và rực rỡ nhất!
Lớn hơn một chút nữa, bầu trời của em có mặt trăng.
Em vẫn tin phía sau bầu trời là một thế giới. Một thế giới thật đẹp mà người ta vẫn gọi là thiên đường.
Nhìn kỹ mà xem, mặt trăng giống như khung cửa sổ nho nhỏ.
Những ngày không có trăng, là khi người ta khép rèm lại đấy. Nên chẳng thể nào nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ thế giới xa xôi kia.
Thi thoảng người ta lại he hé rèm ra. Trăng khuyết.
Thi thoảng người ta lại mở toang cửa sổ. Trăng tròn
Lớn hơn chút nữa, bầu trời của em là những cánh diều.
Lần đầu tiên ra công viên chơi, em bị choáng ngợp bởi hàng trăm cánh diều. Những cánh diều ngả nghiêng trong gió.
Có một người thả diều cho em xem.
Người ấy chạy, chạy thật nhanh, rồi cánh diều vút lên, lao mình vào trong gió.
Người ấy đưa tay quệt mồ hôi, ánh mắt lấp lánh nụ cười.
Cánh diều cứ lên cao, cao mãi.
Em ngẩn ngơ nhìn theo cánh diều. Rồi quay sang nhìn người ấy.
Bỗng dưng em thấy mình cũng giống cánh diều. Người ấy cũng giống cánh diều.
Người ấy giống một cánh diều thích phiêu lưu, gió càng lớn, càng bay cao.
Em giống một cánh diều nhút nhát, chỉ quanh quẩn với một góc trời nho nhỏ của riêng em.
Mà đúng thật.
Một cánh diều đi xa.
Một cánh diều ở lại.
Lớn hơn chút nữa, bầu trời của em có những ngôi sao băng.
- Cô à. Tôi mới gửi thư cho cô đấy, cô có nhận được không?
- Ôi tôi chẳng nhận được gì cả. Bác gửi thư bảo đảm hay chuyển phát nhanh?
- Tôi gửi qua một ngôi sao, cô nhận đi.
- Nhưng trời hôm nay, nhiều sao lắm.
- Cô nhìn cho kỹ vào, tôi mới gửi thôi.
- Ôi tôi tìm hoài chẳng thấy. Hay bác đọc luôn nội dung thư cho tôi biết đi.
- Tôi không biết đâu. Sao cô lại không tìm được nhỉ. Ngôi sao ấy nói với tôi là, đã chuyển lời tới cô rồi mà. Cô phải biết tôi đã viết gì chứ.
- Tôi chưa nhận được mà. Thế để tôi chờ nha. Tôi sẽ chờ bác đưa thư tới.
...
Ngày hôm ấy, em đã đợi. Đợi một ngôi sao băng.
Bầu trời của em hôm qua có nhiều thật nhiều những chiếc đèn trời.
Những chiếc đèn lung linh chở theo những ước mơ.
Không biết trên cao kia, có ai đang ngồi gom nhặt những ước mơ không nhỉ?
Tò mò quá. Em cũng muốn biết. Em cũng muốn xem mọi người ước mơ những gì, có giống như em không?
Mặt đất có rất nhiều thứ.
Có những người em yêu thương.
Có những người yêu thương em.
Có ngôi nhà nhỏ bé em ở.
Có ngôi trường nhỏ bé em đi học.
Có căn phòng nhỏ bé em đi làm.
Có những góc phố nhỏ bé em đi qua.
Có những kỷ niệm nhỏ bé em chẳng bao giờ quên được.
Mặt đất là nơi em chập chững tập đi.
Mặt đất là nơi em xiêu vẹo học bò.
Mặt đất là nơi em sống, là nơi ồn ào và náo nhiệt.
Bầu trời là nơi em vẫn thường ngước nhìn, là nơi thật tĩnh lặng và bình yên.
Mặt đất là nơi thật chật chội, thật bon chen.
Bầu trời là nơi thật thênh thang, thật rộng lớn.
Mặt đất thật mệt mỏi.
Bầu trời thật dịu êm.
Em thích một lời hát thế này :" Ngủ đi con, ngủ cho chóng lớn chóng khỏe...Rồi ngày mai con thay mẹ bay cao vào bầu trời..."
Bất giác, em ngước nhìn bầu trời, ngước nhìn mặt trăng.
Lâu lắm rồi. Lâu lắm rồi em không ngước nhìn bầu trời.
Sao vậy nhỉ?
Có lẽ từng một thời, em chỉ thích nhìn lên bầu trời, chỉ thích nhìn sâu vào phía sau cái màu xanh trong trẻo ấy.
Thế nên em mới vấp, mới ngã. Giờ thì em sợ ngã lắm. Sợ đau lắm.
Có người thấy em ngã lại đưa tay ra nâng em dậy. Cũng có người cứ đứng đó trố mắt nhìn ngơ.
Mỗi lần như thế em đều khóc.Khóc tức tưởi và đầy giận hờn.
Nên em bước đi thật chậm. Bước đi thật từ tốn.
Em cặm cụi nhìn mặt đất, cặm cụi đếm từng bước em đi.
Nên em quên rồi, quên rằng thi thoảng hãy ngước mắt lên nhìn bầu trời. Nhìn mặt trăng, nhìn những ngôi sao. Nhìn mây bay, nhìn những cánh chim tìm về tổ ấm.....
Để quên đi những lo toan. Để quên đi những muộn phiền
Bài viết này có sử dụng 1 số tài liệu trện google và 1 số bài viết cùng chủ đề bầu trời